Thà Rằng Chia Tay.

** Đúng như đã hẹn, hôm nay Lecongtienlkvn's Blog xin gởi đến các bạn câu chuyện tình: Thà Rằng Chia Tay. Đây là câu chuyện được viết theo thể loại nhật ký. Từng câu chữ trong đây đều là tâm trạng có thật của tôi, là 1 câu chuyện có thật được đúc kết từ 3 người con gái. Vì là theo thể loại nhật ký nên thật sự câu từ cũng không trau chuốt lắm, nhưng ngược lại, nó thật gần gũi. Khi Post bài này là bao ký ức trong tôi ùa về, hoàn thành vào năm lớp 10 nhưng đến hôm nay mới có thể Post lên đây. Mong rằng đứa con tinh thần này sẽ giúp các bạn có chút trãi nghiệm gì đó về cuộc sống của mình.
-------------------------------------------
Trong đời tôi, có lẽ rằng tôi rất ít khi làm cho người khác khóc mà hầu như chỉ mang lại niềm vui cho họ dù rằng niềm vui ấy chỉ thoáng vụt qua. Nhưng đời người không có gì là tuyệt đối, tất cả sinh vật trên hành tinh này đều có cái tương đối của nó và tôi cũng là một trong những sinh vật ấy. Trong tâm trí, tôi vẫn nhớ như in cái thời khắc mà tôi đã làm cho "người con gái tôi yêu" òa khóc. Thời khắc ấy chắc rằng tôi sẽ mãi khắc ghi trong lòng đến cuối cuộc đời và lưu giữ trong trái tim như là một kỷ niệm buồn chua xót.

Người ta thường nói "thời học sinh là thời đẹp nhất của mỗi con người" và tôi hoàn toàn đồng ý vì thật sự tôi cũng đã trãi qua cái thời "nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò" ấy. Những ngày "vô tư" của tôi cứ thế trải dài suốt gần 10 năm thì có một chuyện đã xảy ra đến tôi cũng không ngờ được: "có một người con gái nói thích tôi!". Chuyện là tôi quen cô ấy từ những ngày bước vào lớp 10, dáng cô ấy nhỏ nhắn và có thể trong mắt tôi, tôi thấy cô ấy dễ thương. Nhưng thứ cảm giác ấy trong tôi vội vụt sáng rồi tắt dúm, chắc là vì từ trước tới giờ chẳng ai thèm để ý đến tôi -một người vừa lùn, vừa mập, vừa xấu- hay là vì câu chọc ghẹo tai ác của lũ bạn thời cấp II: "thằng đó mà biết yêu, tao đi đầu xuống đất!!".

Trong tình yêu thường thì người con trai là người chủ động, thế nhưng tôi lại khác, chắc do sự chờ đợi quá lâu mà cô ấy (theo tôi nghĩ) đã lấy hết can đảm và đến "thổ lộ" với tôi. Bất ngờ đó, choáng đó nhưng tôi đã nhận lời và từ đó tôi bắt đầu yêu. Tôi yêu với tất cả con tim của mình, tôi dành tất cả cuộc đời của mình cho người mình yêu. Quả thật thời gian là phép màu nhiệm, nó đã mang nàng đến bên tôi và làm cho tôi thật hạnh phúc.

Lúc yêu, tôi tưởng chừng như thế giới này chỉ có hai chúng tôi, tôi hoàn toàn đắm chìm trong niềm hạnh phúc tường chừng như vô tận ấy, thế nhưng ông trời trớ trêu. Đúng là bữa tiệc nào rồi cũng phải tàn, cuộc tình nào rồi cũng phải tan, những ánh sáng chóa nhòa của niềm hạnh phúc ấy đã che mắt tôi, tôi hoàn toàn không biết người con gái mà tôi dành trọn trái tim lại dối lừa tôi , dối lừa một cách thật tàn nhẫn. Và nếu không có sự cố ấy xảy ra thì có lẽ rằng đến tận bây giờ tôi cũng không biết được sự thật phũ phàng đó! Và chuyện là...

Sau giờ học chính khóa, khi tôi về nhà và nhận được thiệp mừng sinh nhật của nàng , tôi mừng quýnh và loay hoay tìm kiếm món quà "đầy ý nghĩa" cho nàng. Chưa kịp thay đồ, tôi vội vã lôi chiếc xe đạp ra và chạy thẳng ngay đến tiệm quà lưu niệm và mua tặng nàng một trái tim bằng pha lê thật dễ thương với ý nghĩ là tình cảm của chúng tôi cũng trong sáng và lấp lánh như ánh pha lê ấy. Trong lòng háo hức chờ đến tối, trong lòng nghĩ mông lung phải tặng quà cho nàng sao thật bất ngờ và lãng mạng, lúc này tôi chạy xe về nhà chậm hơn, vừa chạy xe, trên tay tôi vừa cầm món quà tặng nàng. Trong lòng su y nghĩ vu vơ "tối nay mình làm gì nhỉ" thì ẦM!!! và sau đó là tôi bay xuống đất. Sau cú "hạ cánh" tôi chẳng them xem mình thế nào mà vội vã xem lại món quà nhưng may sao nó còn nguyên vẹn. Tôi định quay lại và xin lỗi vì tính bất cẩn của mình thì tôi nghe tiếng kêu vọng lại từ phía sau: "Minh hả? Mày đi đứng kiểu gì vậy mày?" Tôi quay lại và ồ một tiếng, thì ra là người quen, tôi thở phào nhẹ nhõm, may là người quen chứ người lạ họ đã chửi tui te tua.

Sau một hồi cằn nhằn, nhỏ cũng chịu bỏ qua cho tôi và bắt tôi "bồi thường thiệt hại" là một chầu chè. Chuyện gì chứ chầu chè là chuyện nhỏ, với lại bạn thân lâu ngày gặp lẹi nên tôi chịu liền. Vào quán nhỏ hỏi tôi đủ điều như là hai đứa mấy năm chưa gặp nhau vậy (nhưng thật sự là tôi không gặp nhỏ chỉ vỏn vẹn có 3 tháng hè). Hỏi lòng vòng toàn chuyện trên trời dưới đất rồi nhỏ hỏi tôi:
-Mày đi đâu mà nhắm mắt nhắm mũi vậy mạy?
-Tao ah hả? Tao đi mua quà sinh nhật tặng cho "người ấy" -tôi nhanh nhảu đáp.
-Cái gì?!! Mày mà cũng đòi có "người ấy" nữa hả? -nhỏ la lên như gặp chuyện lạ.
Mặt tôi ụ xuống:
-Mày khinh thường vừa thôi mày.
Biết "trời gần bảo", nhỏ "điều chỉnh thời tiết" ngay:
-Uhm, thế mày có bồ, được chưa? Mà nàng của mày tên gì?
-Nàng tên Kim -tôi đáp trong vẻ mặt còn ù ụ.
Thấy vậy nhỏ mới nói:
-Tao chọc vậy thoi6 chứ mặt mày làm gì như đưa đám vậy! Thế nàng ở đâu, tao có quen không?
-Chẳng biết mày có quen không nhưng nàng của tao ở số 11 đường CMT8 áh.
-Cái gì, mày nói nàng của mày ở số 11 đường CMT8 hả?
-Ừ, mà mày làm gì mà mày la ghê vậy?
-Vậy thì ra mày al2 anh chàng đó!
-Anh chàng đó al2 sao? Mày nói gì mà khó hiều quá, mà bộ mày quen nàng hả?
-Không quen mới lạ, nó học chung với tao năm lớp 5 mà.
-Cái gì?! vậy hả, trùng hợp quá ha!
-Uhm, "trùng hợp" lắm.
-Thế mày nói tao là anh chàng gì đó là sao? tao không hiểu!
Sau chút nhập nhừng, nhỏ mới kể cho tôi nghe mọi chuyện về nàng, những chuyện mà có lẽ lần đầu và cũng là lần cuối tôi muốn biết.
-Nàng của mày là bạn của tao, tuy không thân lắm nhưng mà chuyện gì nó cũng kể tao nghe. Mới hôm kia, nó mới khoe với tao là nó "câu" được một thằng, thằng đó nó nói ngu lắm, bị nó lừa mà cũng không biết, tưởng rằng nó yêu thằng đó lắm.
Ngập ngừng một lát, nhỏ kể tiếp:
-Tao không ngờ thằng đó là mày, nó đang đùa giỡn với mày đó Minh àh. Tuy tao biết là khi nói với mày chuyện này, mày sẽ buồn lắm nhưng mà tao vẫn phải nói vì mày là bạn thân của tao, "tao không muốn ai" gạt mày.
Trong khoảnh khắc ấy, tim tôi như ngừng đập, tôi không còn tin vào tai của mình nữa, tôi hỏi nhỏ trong vẻ hoảng hốt:
-Mày nói gì!? Mày nói lại tao nghe coi!
-Tao nói là mày bị lừa, nghe chưa?! Ngốc à.
Tôi thẫn thờ, hụt hẫn và bàng hoàng. Một niềm buồn tủi, chua xót và có chút gì đó gọi là tự áu dâng trào trong tôi. Nhưng tôi vẫn không tin, tôi không tin nàng là một người như thế, tôi lại hỏi nhỏ:
-Mày nói giỡn với tao nãy giờ phải không? Giỗn kiểu đó tao giận ráng chịu nha mày!
-Tao nói giỡn với mày làm gì! Không tin thì tối nay sinh nhật nàng mày hỏi thẳng với nàng của mày đi.
Tôi không nói gì mà bước ra quầy và tính tiền, bước thẳng đến chiếc xe đạp và chạy thẳng về nhà mà chưa kịp chào nhỏ.
-Ê! mày đi đâu vậy!? -Nhỏ nói với theo.
Nhưng tôi vẫn chạy, chạy như điên như dại. Về đến nhà thì tôi thẫn thờ, nhìn thẳng vào món quà và suy tư. Suốt ngày đó tôi chẳng làm được cái gì cho ra hồn, chỉ mong sao mau đến tối để tôi tìm được câu trả lời. Cứ như thế, thời gian chậm chạp trôi qua. Có lẽ rằng ngày đó là ngày dài nhất đời tôi.
Đến cửa nhà nàng tôi không dám bước vô mà đứng trước cửa, nàng thấy vậy vội chạy ra và "mời" tôi vào:
-Ủa, anh đến hồi nào vậy? Sao không vô nhà mà đứng đây? Anh vô nhà đi. BẠn em đến gần đủ rồi, lát là nhập tiệc luôn.
-Khoan đã, anh có chuyện muốn nói với em -tôi lí nhí trong miệng.
-Chuyện gì vậy anh?!
-Chiều hôm nay anh có gặp nhỏ bạn thân của anh, nó nói là anh đùa giỡn với anh phải không?
-Anh nói ai? Mà nhỏ bạn anh tên gì? Đùa giỡn với anh là sao?
-Nhỏ tên Kiều, học chung vo71i em hồi lớp 5, còn đùa giỡn là gì, em tự biết chứ!
Nét mặt nàng thoáng chút bối rối và hoảng sợ
-Anh muốn biết điều đó có thật không?
Nàng chẳng trả lời mà chỉ cuối mặt xuống, nhưng chính cử chỉ đó của nàng đã đủ nói lên tất cả, tôi đau đớn, đau đớn tột cùng. Từ trên tay, trái tim bằng pha lê -món quà định tặng cho nàng- bỗng nặng nề, nó rơi xuống, từng mảnh ph lê bay tung tóe, vỡ thành từng mãnh một. Pha lê vỡ mà tôi tưởng như tim tôi vỡ. Không! Nó vỡ thật rồi, vỡ thành từng mãnh, từng mãnh một...
-Nhưng anh ơi! Thật ra thì em không hề...
Nàng chưa dứt lời, tôi gạt phắt:
-Thôi đủ rồi, em không cần nói thêm gì nữa đâu, anh hiểu mọi thứ rồi, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
Nói xong tôi quay xe lại và đạp đi. Tối đó tôi lang thang ngoài phố, đi lẫn quẩn hết chỗ này đến chổ nọ. Trời xui đất khiến sao tôi lại đến ngay cái ghế đá công viên gần trường -nơi mà tôi và nàng gặp nhau lần đầu tiên. Nơi ấy giờ đây có một cặp khác, họ đang ngồi trò chuyện với nhau, bao kỷ niệm trong tôi lại ùa về, những kỷ niệm hạnh phúc biết bao. Nhưng những kỷ niệm ấy mờ dần đi khi tôi nghĩ đến nàng lừa dối tôi. Tôi đau xót và tự tràch mình.


Từ ngày đó tôi không còn gặp nàng nữa, tôi trốn nàng như trốn chính quá khứ chua xót của mình. Tôi tưởng đã quên được nàng nhưng không, tôi không thể quên, tôi càng cố chối bỏ những gì đã có trong tôi nhưng càng chối bỏ, nó càng vùng dậy một cách mãnh liệt. Càng xa nàng, tôi càng cảm thấy yêu nàng hơn. LÀm gì tôi cũng nhớ đến nàng. Đi học ư! Tôi nhơ81 những buổi chiều hai đứa trên cùng một chiếc xe, vừa đạp vừa cười đùa, huyên thuyên đủ thứ. Còn ở nhà, những lúc tưới hoa tôi nhớ đến những luống hoa rực rỡ cạnh ghế đá công viên gần trường, nơi mà sau giờ học, chúng tôi hay gặp nhau để trò chuyện. Còn nhiều và còn nhiều nữa. Từ đó tôi nhận ra rằng tôi chưa quên được nàng và cũng chẳng bao giờ làm được điều đó.

Cũng như bao ngày, sau giờ học tôi đi về và loay hoay soạn bài từ trong cặp ra thì RENG, tiếng chuông điện thoại vang lên, trong lòng tôi có gì là lạ. Tôi nhấc máy lên:
-Alo!
Bên đầu dây kia không ai lên tiếng. Tôi hỏi lại:
-Alo, cho hỏi ai đầu dây bên kia ạ?
-Em, em đây, anh không nhớ em à?
Tôi giật mình, thì ra là nàng, người mà mấy tháng nay tôi cố quên mà không được. Toan định cúp máy nhưng không hiểu sao tôi chỉ im lặng không nói gì.
-Alo, anh còn ở đó không?
-Còn, có gì không? Anh bận lắm!! -tôi nói vội vã.
-Em biết là anh muốn tránh mặt em, nhưng em có chuyện quan trọng muốn nói với anh, hẹn anh ở công viên gần trường được chứ?

Tôi thoáng chần chừ, "lẽ nào nàng muốn nói lời chia tay?" và một loạt những suy nghĩ khác vụt qua đầu tôi. Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhận lời. Hôm đó tôi đến khá sớm, tôi chờ nàng ngay chỗ đã hẹn. Một lát sau nàng xuất hiện, trên mắt nàng, những dòng lệ bắt đầu tuôn trào, nàng chạy đến và ôm chầm lấy tôi mà khóc, lệ nàng rơi mà tôi tưởng như tim tôi thắt lại. Tôi hỏi nàng với vẻ ân cần:
-Chuyện gì xảy ra với em vậy?
Nàng thổ lộ trong hàng mi ướt đẫm:
-Em yêu anh, em yêu anh Minh à. Quả thật lúc trước em đến với anh với ý nghĩ là đùa cợt nhưng khi tiếp xúc với anh, có với anh bao kỷ niệm thật hạnh phúc thì em mới nhận ra rằng em đã yêu anh, em yêu anh nhiều lắm. CHo em xin lỗi, xin lỗi những gì em đã gây ra cho anh, anh nhé!
Nói xong nàng tiếp tục khóc, tôi dang rộng vòng tay và an ủi nàng như giữa tôi và nàng chưa xảy ra chuyệng gì. Nhưng tôi, một thằng có lòng tự ái khá cao, sau chút lưỡng lự đã d0o74 nàng ngồi xuống và nói rằng:
-Người xin lỗi có lẽ rằng phải là anh, anh đã khù khờ dẫm chân vào trò chơi của em để rồi khi rút chân ra đều làm cho cả hai chúng ta đau khổ. Anh đã từng yêu em tha thiết nhưng giờ thì hết rồi, hết rồi. Lúc anh yêu em thì em chối bỏ tất cả còn giờ thì...xin lỗi em thật nhiều.

Dứt câu nói, nàng dường như không còn tin vào tai mình nữa, nàng hỏi tôi nói có thật không? tôi đáp lại không chút do dự rằng thật. Nhưng em ơi, em đâu biềt rằng khi anh nói như vậy lòng anh đau nhiều lắm, nếu trước kia anh yêu am ra sao thì giờ vẫn vậy, không hề đổi thay nhưng anh có nỗi khổ riêng em à, nỗi khổ mà có lẽ rằng anh sẽ mang nó đi theo mãi cuộc đời của anh và không ai biết được, anh không phải là người mang lại hạnh phúc cho em.

Suốt buổi tối hôm đó, tôi và nàng đi dạo với nhau trong im lặng, đến khi chia tay, tôi nói với nàng rằng chúng ta vẫn là bạn thì nàng òa khóc. Tôi không dám đứng đó mà quay mặt đi và chạy xe thật nhanh về nhà. Hai má tôi bắt đầu nóng lên. Tôi đã khóc, khóc với dòng nước mắt trong câm lặng ./.
-----------------------------------------
Liệu rằng câu chuyện của chúng ta đã kết thúc? Hãy đón đọc :Thà Rằng Chia Tay (phần 2).
Ps: Khi đăng bài này trên web khác, xin ghi rõ nguồn từ Lecongtienlkvn's Blog


Comments

Popular Posts