Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ

"Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" - 1 câu truyện không hề giống 1 truyện nào trước đây của Nguyễn Nhật Ánh. Nếu những ai thích thú với "toong" của một số câu truyện như: "Phòng trọ ba người", "Quán Gò đi lên", "Cô gái đến từ hôm qua",... thì chắc sẽ hụt hẫng và thấy lạ lẫm với tập truyện này. Tôi cũng vậy, 1 người sùng bái Nguyễn Nhật Ánh như tôi thì thật sự không chấp nhận được cái kiểu cách mà tập truyện này trình bày. Thế nhưng sau hơn 2 năm tôi lục lại và đem ra đọc tập truyện đó... tôi lại thấy khác.

Dường như khi ta lớn hơn 1 chút, ta cao hơn 1 tý, đúng tuổi thì mới có thể nghiệm được tập truyện này nói gì thì phải. Tập truyện nói về sự hoài niệm của chính tác giả về tuổi thơ của mình cùng cách nghĩ của thằng bé Nguyễn Nhật Ánh lúc 8 tuổi và tụi bạn của nó về người lớn. Ngây ngô nhưng ngẫm lại thấy "giật mình" vì những gì "người lớn đang làm"!!! Rồi còn nhiều vấn đề nảy sinh khác mà chỉ khi đọc tác phẩm này chúng ta mới hiểu hết được.


Nguyễn Nhật Ánh kết thúc câu truyện "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ" bằng bài thơ sau, khá hay. Nay post lên cho mọi người đọc và có ý kiến về bài thơ này:

Ở một nơi nào đó xa xôi
Có thành phố
         như giấc mơ
                             im ắng.
Đầy bụi bám.
Một dòng sông lẳng lặng.
Một dòng sông
         nước như gương
                            lờ trôi...
Ở một nơi nào đấy xa xôi
Có thành phố,
        ngày xưa
                           có thành phố
Nơi rất ấm, tuổi thơ ta ở đó
Từ rất lâu,
        trôi qua...
Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà.
Đến ga,
        xếp hàng mua vé:
"Lần đầu tiên trong nghìn năm,
Có lẽ,
Cho tôi xin một vé
        đi Tuổi Thơ.
Vé hạng trung -
Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp:
        Hôm nay vé hết! -
Biết làm sao!
Vé hết, biết làm sao!
Đường tới Tuổi Thơ
        còn biết hỏi nơi nào?
Nếu không kể
        đôi khi ta tới đó
Qua trí nhớ
Của chúng ta
Từ nhỏ...
Thành Phố Tuổi Thơ -
        thành phố chuyện thần kỳ.
Cơn giá đùa,
        tinh nghịch dẫn ta đi.
Ở đấy,
làm ta say, chóng mặt,
Là những cây thông vươn tới mây.
Là những ngôi nhà,
       cao,
                          cao ngất.
Và mùa đông
       rón rén
                          bước
                                        trong đêm.
Qua những cánh đồng
phủ tuyết trắng và êm...
Ôi thành phố Tuổi Thơ -
        bài ca ngày nhỏ
Chúng tôi hát -
Xin cảm ơn điều đó!
Nhưng chúng tôi không trở lại.
Đừng chờ!
Trái đất nhiều đường.
Từ thành phố Tuổi Thơ
Chúng tôi lớn,
         đi xa...
Hãy tin!
Và thứ lỗi!

Comments

  1. Chúng ta lớn và đi xa, mỗi người đều có thành phố tuổi thơ, quê hương, ôi nhớ quá nhớ tất cả

    ReplyDelete
  2. Reply for dichthuatviet: Ai mà ko có tuổi thơ phải không anh. Em sau khi đọc bài này nhớ nhiều thứ lắm, nhớ những hôm gối đầu trên chân bà trước cửa nhà, những hôm bà cắn hột dưa mỗi khi tết đến cho em ăn,nhớ những ngày còn ở chung với bà, những ngày đùa giỡn với tụi bạn cùng xóm rồi nghĩ rằng "tụi mình sẽ mãi là bạn thân",... nhưng giờ thì hết thật rồi...

    P/s: Em cứ tưởng rằng mọi người sẽ thích entry này nhưng hình như ko phải thì phải... :(

    ReplyDelete
  3. Reply for tycmk: Oh! Có vụ up này nữa hã, giống 5s ghê :D

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular Posts