Khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không?


Hôm nay đang thơ thẩn đọc vài bài báo online thì Buzz! Màn hình run lên với âm thanh khó chịu. Chưa định thần thì nhỏ bạn gởi qua 1 entry và phán 1 câu: Con trai...!!! Đọc xong entry này thấy rất cảm động và dường như "nó" ko phải là hiếm để chúng ta có thể gặp được.

Nhỏ bạn tôi thường "phán" sau khi đọc những Entry của tôi rằng: 40% là giả!! Bất ngờ với nhận xét của nó vì thật sự những Entry này có tới >99% là thật. 1% còn lại tôi cho là giả đơn giản vì đây là văn viết nên đôi chỗ trau chuốt hơn bình thường. Hôm nay post entry này, câu nói của nhỏ chợt thoáng qua tôi: 40% là giả nhưng các bạn hãy đọc và suy nghĩ thử nhé.

Chàng trai và cô gái yêu nhau từ thời còn đi học. Cho đến khi hai người đều ra trường và đi làm, tình yêu của họ đã kéo dài được vài năm. Nếu nhìn từ bên ngoài, ai cũng thấy cô gái yêu chàng trai nhiều hơn anh yêu cô ấy rất nhiều. Đúng vậy.


Cô yêu anh sâu đậm và thắm thiết. Dường như cô coi anh là tài sản duy nhất đáng quý trong cuộc đời mình. Thậm chí còn quý hơn cả sinh mạng của bản thân.

Mỗi buổi sáng, cô đều thức dậy rất sớm mua đồ ăn sáng cho anh. Rồi khi trở về nhà, cô lại hâm nóng đồ ăn thật kỹ, vì sợ anh không ăn được sẽ đau bụng. Sau khi hâm nóng rồi, cô mới nhẹ nhàng gọi anh thức dậy. Còn anh, lúc nào cũng chỉ thức dậy trong cái mơ hồ khi nghe tiếng gọi của cô, vội vàng ăn sáng rồi đi làm. Ai cũng nghĩ rằng cô gái yêu chàng trai say đắm như vậy, vì anh mà làm nhiều như vậy, chàng trai sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc.Và rồi tình yêu của họ sẽ đi đến đích cuối cùng là một cuộc hôn nhân bền vững. Nhưng chỉ có khi hoạn nạn đến, người ta mới nhận ra đâu là tình yêu đích thực.

Một ngày kia, khi cô gái đi qua đường mua đồ ăn sáng cho chàng trai đã không may gặp tai nạn. Vì lúc đó, cô sợ anh muộn giờ đi làm, nên đã vội vã băng qua đường mà không để ý. Một chiếc xe ô tô đã đâm vào cô khiến cô bị thương nặng. Cô gái được đưa vào bệnh viện. Ở đó, các bác sĩ cho cô biết cô đã vĩnh viễn mất một cánh tay.

Chàng trai khi nghe tin cô gái gặp nạn phải vào viện, anh đã rất lo lắng. Ngày đầu tiên, anh mang một bó hoa hồng đến thăm cô, khi anh thấy cô nằm trên giường thiếu mất một cánh tay, khi được biết cô vĩnh viễn mất đi một cánh tay anh đã cực kỳ sửng sốt. Trong cái sửng sốt ấy dường như có xen lẫn chút sợ hãi. Rồi kể từ sau ngày hôm đó, những lần anh đến thăm cô trong bệnh viện thưa dần, và cuối cùng là không còn nữa.
Còn cô gái, ngày ngày vẫn ngóng đợi người yêu vào thăm mình. Trên đầu giường bệnh của cô, vẫn cắm bó hoa hồng mà ngày đầu tiên chàng trai mua tặng khi vào thăm cô. Và rồi trái tim cô cũng dần héo rũ theo năm tháng như những cánh hoa hồng kia. Đó là tình yêu sao? Cô gái đã vì chàng trai mà hi sinh rất nhiều thứ, cho đi rất nhiều thứ, và bây giờ cô phải trả giá bằng chính sinh mạng và cuộc sống của mình. Còn chàng trai, đến một vài lời an ủi, sự quan tâm tối thiểu dành cho cô cũng không có.

Cô đã khóc rất nhiều. Cô nhớ tới có một lần hai người cùng xem một bức tranh hoạt hình nước ngoài. Nội dung của bức tranh đó rất cảm động. Giữa một rừng cánh tay của những người đàn ông đang giơ lên, một người con gái cất tiếng hỏi: “Anh có thể ôm một bó hoa đứng chờ em ở trước cổng nhà dưới trời mưa không? Anh có thể nhận ra màu sắc chiếc áo bơi của em trong hàng trăm hàng nghìn người ở bãi biển không? Anh có thể thản nhiên giặt đôi tất cho em trước ánh mắt của bao nhiêu người không? Anh có thể nắm chặt tay em khi có đại nạn đến không?”. Trong bức tranh hoạt hoạ, rừng cánh tay thưa dần bớt. Cứ sau mỗi câu hỏi, những cánh tay vơi dần. Đến cuối cùng chỉ là một khoảng không trống rỗng.

Cô gái cảm thấy trái tim mình đau buốt. Giống như có trăm ngàn mũi kim đang chích vào khiến trái tim cô nhỏ máu. Chỉ vì câu hỏi khi đại nạn đến anh có thể nắm chặt tay em không thôi sao? Một câu hỏi thật giản đơn. Nhưng vì sao lại không ai làm được điều đó? Lẽ nào tình yêu lại nhỏ bé, lại yếu mềm đến thế, không thể vượt qua được một chút gian nan trắc trở, không thể kinh qua được sóng gió cuộc đời? Có bao nhiêu tình yêu chỉ có cầu vồng rực rỡ mà không có phong ba bão táp? Có bao nhiêu cuộc sống, chỉ có niềm vui mà không có đau khổ? Khi yêu, con người ta có thể nói đến hai từ “mãi mãi”, nhưng đến khi gặp gian nan, thì ai có thể làm được việc nắm chặt tay người mình yêu, nắm chặt lấy tình yêu mà mình đã từng vun đắp

Bên tai cô gái, vẫn còn văng vẳng câu hỏi...

“Khi đại nạn đến, anh có thể nắm chặt tay em không ?”
_________________________________________________

Phùuuuuuuuu! Cuối cùng cũng đọc xong pk? Vậy sau khi đọc xong bạn nghĩ gì!! Liệu có 40% giả ko? Liệu bạn có hi sinh như người bạn gái đó và sau sự cố trên bạn giải quyết ra sao?

Tiến đã từng yêu nhưng cũng chưa đủ nhiều để gặp "loại" người như chàng trai đó (Mong là sẽ ko bao giờ gặp) nhưng nếu là Tiến thì có lẽ Tiến đã chia tay ngay từ đầu... Nhiều người từng nói Tiến "tàn nhẫn" nhưng Tiến là vậy. Tình yêu thường bao hàm sự ích kỷ mà phải không.

Comments

  1. Anonymous10:32 AM

    This comment has been removed by a blog administrator.

    ReplyDelete
  2. Chắc cái thằng nặc danh này nó chui từ đống cứt ra hay sao mà đi đụng chạm tới gia đình nhà khác.
    Mà dù mày có gia đình thì chắc mẹ mày cũng rát bướm lắm khi sinh ra loại con như mày.

    ReplyDelete
  3. Thằng khốn nạn! Cô gái đã hết lòng hi sinh vì nó vậy mà... Gặp V, V sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì nó đã làm. Không thèm chờ đợi nó thêm nữa. Khi yêu người ta thường nói:" ràng buộc thì không có kết quả tốt". V sẽ không cần đến nó nữa nhưng nó sẽ bị quả báo. Đơn giản V chỉ nghĩ vậy thôi!

    ReplyDelete
  4. Reply for ND: Chỉ có vài từ để "miêu tả" bạn: MẤT DẠY!! Ở đâu làm như vậy cũng được nhưng ở đây thì ko! Người gì mà... Nhưng cũng phải Thanks vì nhờ vậy mà số viewer tăng đáng kể =))

    Reply for Jason: Làm gì mà phản ứng mạnh thế Jason? Làm Tiến đọc khúc đầu cứ tưởng là tụi ND chứ :))

    ReplyDelete
  5. Ngừơi ta thừơng nói "Gieo nhân nào gặt quả đấy thôi".Loại đàn ông như trong truyện thì sớm muộn gì cũng phải trả giá cho những gì mình làm thôi.
    Tình yêu đấy chỉ bắt nguồn từ cô gái mà ko hề có sự đáp trả từ phía còn lại.Nói thẳng ra là cái gã trong truyện chẳng qua chỉ "lợi dụng" cô gái khi còn lợi dụng đựơc nhưng khi ko còn giá trị "lợi dụng" thì vứt bỏ ko thương tiếc.Dù sao thì cô gái cũng có lỗi ở đây vì đã không biết nhìn ngừơi,đọc câu chuyện này thấy dừơng như rõ ràng ngay từ đầu chỉ có cô gái là ngừơi cho mà thôi.Nói tóm lại là ngu ngốc.Dù sao đây cũng là bài học về cách nhìn ngừơi ...

    ReplyDelete
  6. Reply for Thu Hương: Mình cũng nghĩ như H, đã biết rõ kết quả ngay từ khi bắt đầu. Nhưng có lẽ, nhiều điều trong tình yêu chẳng lý giải được H nhỉ. :)

    ReplyDelete
  7. Cũng là 1 vấn đề đặt ra để mỗi cá nhân xem xét lại tình cảm của mình. Cảm ơn tiến đã có 1 entry hay.

    ReplyDelete
  8. Reply for Quoc Hung: Welcome!! Lâu quá mới thấy đó! Làm bữa giờ thức khuya có 1 mình :D. Ngày mới vui vẻ nha H.

    ReplyDelete
  9. Nhiều người hơi quá khích nhỉ?
    Bài viết hay và để lại nhiều suy nghĩ, song ở đời thiếu gì người như chàng trai kia...

    ReplyDelete
  10. dài quá ngại đọc ghê :D

    ReplyDelete
  11. Reply for Minh Triết: Người ta khích không phải vì bài viết mà vì muốn phá blog của Tiến thôi. Đúng là cuộc sống_đầy rẫy sự xảo trá Triết nhỉ.

    Reply for Vncancel: Entry này thuộc "dạng" ngắn trong blog của Tiến rồi đó :D. Thật ra nhìn vậy nhưng nó không dài đâu. Chỉ cần bỏ ra 2 phút để đọc hết entry này, và thêm vài phút nữa để suy nghĩ những gì entry này muốn gởi đến mọi người. ;)

    ReplyDelete
  12. :((
    Đa tình tự khổ năng di hận
    dĩ hận miên miên vô tuyệt kỳ :))

    hỡi thế gian tình là chi chi mà sống chết có nhau...buồn thật :(

    ReplyDelete
  13. Reply for share4vnn.tk: Lâu lắm mới thấy anh ghé thăm em. Nếu thế gian này hễ nhắc tới tình mà sống chết có nhau thì không phải là buồn đâu anh ạ! Mà chỉ e rằng như chàng trai trong entry của em mà thôi.

    ReplyDelete
  14. Trường hợp này có nhiều mà. Đâu phải hi hữu. Mình thì ko bao giờ để bạn gái phải làm nhiều vì mình như vậy. Hê hê

    ReplyDelete
  15. yennhiheomoi11:15 PM

    trong tình yêu con người ta luôn có những khái niệm rất sâu sắc. nhưng dôi lúc cái sâu sắc do lại khiến cho mọi người đều nghỉ rằng mình luôn hoàn thành những cách suy nghĩ cũng như hành động. của chính bản thân . theo chị nghi cuộc tinh trên thì cũng rất bi ai trong cai cảnh này thì mới biết được đâu là tình cảm thật và đâu là ranh giới của sự cách biệt. ớ đời luôn có 2 mặt trái ngược nhau mất cái này được cái khác dù sao thì cô gái này vẫn sớm nhận ra được bộ mặt của anh chàng này.

    ReplyDelete

Post a Comment

Popular Posts